Nội dung
tôi đã được tái sinh thành daphne, một nhân vật phản diện sẽ sớm chết đi trong tương lai. nhưng tôi không muốn chết, cũng không muốn bị bán đi. “thế thì buộc phải thay đổi câu chuyện ngay từ bây giờ thôi!” vì lý do đó, tôi đã cố gắng giành được sự ưu ái của nữ chính và biến nam chính thành thái tử. được rồi. bây giờ tôi đã nghĩ rằng tất cả những gì còn lại chỉ là đi trên con đường đầy hoa thôi. “tạm biệt, em gái của ta. em thật sự rất hữu ích đó” …nam chính đã phản bội tôi. tôi – daphne một lần nữa đã trở về ở tuổi 13, lần nay tôi quyết định… “phải khiến hoàng gia bẩn thỉu và tên nam chính khốn nạn kia phải quỳ trên sàn nhà cầu xin” và…. “tôi sẽ hậu thuẫn cho ngài” vì vậy tôi đã quyết định hậu thuẫn cho nhân vật phản diện tồi tệ nhất từ trước đến nay. *** nhưng khi tôi quyết định hậu thuẫn cho nhân vật phản diện này… “đến đây nào, đứa con xinh đẹp của ta” tại sao cha chồng lại trở nên tình cảm như vậy? “thưa phu nhân, tôi định mang con vịt đến…nhưng bữa trưa của phu nhân đang bay đi mất!” “nghe nói cái này tốt cho sức khỏe lắm đó!!” “thưa phu nhân, tôi đã bắt được một con gấu!” “ra ngoài hết đi” điều gì ở tôi khiến cho mọi người yêu thích như vậy chứ? “a, nếu biết thì có thể giả vờ không biết được không?” rõ ràng là kiếp trước tôi sợ nhất là nhân vật phản diện, nhưng sao giờ tôi cứ chọc ghẹo anh ta hoài vậy nhỉ? tôi nghĩ rằng mọi người ở đây sẽ không bị làm phiền bởi sự ra đi của tôi, vì vậy tôi đã để họ yên ổn. nhưng… “em muốn đi đâu, daphne?” tôi đã lầm rồi!
Xem thêm